Rốt cuộc Jung Ho Seok cũng tự ý đi vào ‘lãnh địa’ của cậu, trên tay y là chồng tài liệu được giao vào ban sáng.
Jung HoseokBác sĩ Min, em đã xem xong tài liệu của anh đưa rồi…
Jung HoseokBây giờ em sẽ tóm tắt lại các ý chính, anh có tiện nghe không ạ?
Min Yoongi đưa tay xoa xoa thái dương, bắt chéo chân sẵn sàng nghe Jung Ho Seok báo cáo.
Sau 45 phút thảo luận, Jung Ho Seok rốt cuộc cũng được tan làm. Min Yoongi sắp xếp gọn gàng lại giấy tờ để lung tung trên bàn, tắt máy tính, sau đó cùng y rời khỏi văn phòng làm việc.
Park Jimin phát hiện Min Yoongi đi cùng một người đàn ông xa lạ, không giống như các đồng nghiệp thường ngày của cậu, tâm tình hắn liền trở nên khó chịu.
Min Yoongi liếc mắt một cái cũng nhìn ra được Park Jimin cùng chiếc xe bóng bẩy của hắn, Jung Ho Seok thuận theo hướng nhìn của cậu, cũng chú ý đến một bóng người cao to đang dần đến gần hai người bọn họ.
Park Jimin bỏ qua sự hiện diện không cần thiết - Jung Ho Seok, hắn tiến về phía cậu với ánh nhìn chòng chọc.
Park JiminSao hôm nay lại tan làm trễ như vậy?
Có lẽ là do trực giác nên Jung Ho Seok mơ hồ nhìn ra được Min Yoongi cùng người đàn ông đứng trước mặt này không giống một cặp đôi đang yêu, chỉ cần để ý đến câu trả lời cụt ngủn, không mặn không nhạt của cậu là biết, rõ ràng chỉ đáp lại qua loa, dường như không hề muốn có bất kỳ liên hệ nào với đối phương.
Trái lại, Park Jimin rất tự nhiên nắm lấy tay Min Yoongi. Cậu nhăn chặt mày, trong bóng tối yên lặng muốn giãy ra.
Thế nhưng, xui xẻo lại có một Jung Ho Seok ở đây. Một người coi trọng hình tượng như cậu nhanh chóng nhịn lại sự tức giận, nở ra một nụ cười miễn cưỡng.
Min YoongiHo Seok-ssi, bây giờ cũng trễ lắm rồi, cậu mau về đi kẻo bố mẹ lo, tôi xin phép đi trước
Ánh mắt của Jung Ho Seok vẫn nhìn chằm chằm vào cái nắm tay của hai người, không biết có phải vì Park Jimin đã dùng lực mạnh quá hay không, khiến bàn tay trắng nõn của cậu đỏ ửng. Trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng y lấy tư cách gì để giật tay của cậu lại cơ chứ?
Jung HoseokBác sĩ Min cũng vất vả rồi, anh nhớ về cẩn thận nhé!
Cho đến khi Min Yoongi chễm trệ ngồi vào vị trí ghế phụ của xe, mắt cậu liếc về phía cửa kính, giọng nói trở nên lạnh lùng.
Min YoongiĐợi lát nữa Jung Ho Seok đi rồi, anh để tôi xuống, tự tôi có thể về nhà
Park JiminĐể tôi chở em về, không chỉ hôm nay, ngày mai, mà còn là sau này…
Min YoongiKhông cần anh bận tâm
Min Yoongi không muốn nghe mấy lời hứa hẹn sáo rỗng này, nhanh chóng cắt lời hắn.
Park JiminSao mà không bận tâm được?
Park JiminTôi đã nói theo đuổi em, chắc chắn sẽ làm được, em cứ đợi đấy
Min YoongiChậc, ai mượn anh theo đuổi tôi?
Min Yoongi tức giận hét lên.
Min YoongiCái gì tôi cũng không muốn liên quan đến anh, anh hãy tha cho tôi đi
Min YoongiĐêm đó coi như tôi bố thí cho anh, đừng có nhớ mãi không quên như vậy
Min YoongiĐối với tôi, anh chả khác nào một con thú đội lốt người!
Park Jimin không tự chủ lén lút cúi đầu xem xét lại quần áo của chính mình, bởi vì đặc thù công việc cần phải xã giao với nhiều người, tủ đồ của hắn đều là âu phục được cắt may cẩn thận, nhìn qua có vẻ nhàm chán, đơn điệu, nhưng đó đều là hàng hiệu cao cấp. Bề ngoài phải bóng bẩy như vậy mới thể hiện rõ được sự đẳng cấp cũng như địa vị xã hội của hắn. Thế nhưng, chẳng ngờ trong mắt của cậu, hắn chẳng qua chỉ là một con quỷ đội lốt người.
Park JiminCá chắc em vẫn chưa có gì bỏ vào bụng đúng không?
Park JiminĐể tôi đưa em đi ăn tối
Park JiminTuần trước tôi có đi xã giao với đối tác ở nhà hàng X, chỗ đó bán đồ Nhật ngon lắm, tôi đưa em đi ăn nhé?
Min Yoongi hoài nghi Park Jimin phải chăng bị điếc? Ý cự tuyệt thẳng thừng như vậy, hắn lại mặt dày giả bộ nghe không hiểu. Cậu tức giận gằn giọng.
Min YoongiĐã nói không ăn là không ăn, anh có bị điên không?
Park JiminTôi không đồng ý
Gương mặt điển trai của Park Jimin dần phóng to trước mặt cậu, hắn vươn tay thắt dây an toàn cho cậu, sau đó lại sờ lên gò má mềm mại của cậu.
Park JiminEm không được ăn ngon, tôi sẽ đau lòng
Dưới ánh sáng mờ ảo trong xe, đối diện với đôi mắt đen sâu không đáy là sự thâm tình khó nói thành lời, hai bên má của Min Yoongi bất giác nóng lên.
Min Yoongi và Park Jimin vừa đến nhà hàng thì bên ngoài trùng hợp đổ một cơn mưa.
Min Yoongi chọn ngồi tại một bàn ăn gần cửa sổ, thuận tiện có thể nghe được âm thanh rả rích của tiếng mưa rơi, tiếng lộp bộp đập vào tấm kính thủy tinh trong suốt.
Nhân viên phục vụ chuyên nghiệp đặt cuốn thực đơn trước mặt hai người, cậu đề cử những món mọi người hay ăn mỗi khi tới nhà hàng, không quên giới thiệu những loại rượu ngon đắt tiền.
Park Jimin nghiền ngẫm nhìn thực đơn, nói với phục vụ đứng bên cạnh.
Park JiminBọn tôi sẽ thảo luận rồi gọi món sau
Nhân viên phục vụ coi như hiểu ý, lễ phép gật đầu.
Park Jimin ngồi đối diện Min Yoongi, phát hiện ánh mắt của cậu từ nãy đến giờ đều chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Park JiminEm muốn ăn món gì?
Park Jimin lên tiếng, nương theo ánh nhìn của cậu là hình bóng phản chiếu của hai người qua tấm kính trong suốt.